[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc - Quyển 3 Chương 29-2: Part 2



Tên vệ binh gác hành lang bên kia thực sự không thông minh chút nào, thấy hai vị cấp trên bắn một phát đạn nhưng không nói lời nào, nghĩ rằng bọn họ không thấy đạn trúng vào vòng điểm nào trên tấm bia nên chủ động xum xoe làm tên sai vặt, vất vả chạy tới nhìn, sau đó chạy trở về, vẻ mặt hoang mang nói với Bạch Tuyết Lam: “Báo cáo tổng trưởng, trên bia không có dấu vết mới.”

Dĩ nhiên là bắn trượt bia rồi.

Tuyên Hoài Phong vốn không biết làm sao, lúc này lại càng không thể nặn ra một nụ cười, quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Làm phiền, anh để tôi tự mình bắn một phát đi, nói không chừng còn có thể bắn trúng mục tiêu.”

Bạch Tuyết Lam cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng thấy buồn cười, đành phải buông Tuyên Hoài Phong ra: “Đừng trách tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi dạy người ta mà, kiểu gì chẳng mắc phải một chút sai lầm.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cũng đúng.”

Nói xong, lập tức lấy lại bình tĩnh, hai tay nắm súng, nâng vai, chậm rãi chuyển nòng súng, hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức bóp cò súng.

Bạch Tuyết Lam chờ tiếng súng chấm dứt mới đi tới nhìn dấu vết mới trên tấm bia, khi nhìn rõ ràng, hắn hoàn toàn ngẩn người.

Tuyên Hoài Phong cũng thấy rõ ràng, chỉ là không dám tin tưởng, tự mình đi tới cạnh bia ngắm, sờ sờ lỗ hổng mình vừa bắn lên đó, quay lại hỏi Bạch Tuyết Lam: “Tôi không hiểu ngôn ngữ chuyên môn cho lắm, nhưng cái này người ta gọi là vòng chín điểm đúng không?”

Bạch Tuyết Lam gật đầu, kiềm không được liền hỏi: “Vừa rồi cậu bắn như thế nào?”

Trong giọng nói có pha chút khó tin.

Tuyên Hoài Phong trả lời: “Không phải học theo động tác của anh hay sao? Nhắm thẳng, bóp cò súng.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu thử lặp lại động tác vừa nãy, sau đó bắn thêm vài viên cho tôi xem.”

Tuyên Hoài Phong nghe theo lời hắn nói, đứng tại chỗ, hai tay nắm súng, nhín thở ngưng thần, cẩn thận bắn mấy phát đạn.

Kiểm tra lại, cư nhiên có ba phát đạn trúng vòng chín điểm, một viên trúng ngay hồng tâm, mười điểm.

Bạch Tuyết Lam ‘chậc chậc’ mấy tiếng, kinh ngạc: “Tôi vốn nghĩ cậu chẳng giống cha mình chút nào, thì ra tôi sai lầm rồi. Cậu đúng là kế thừa hết những ưu điểm tuyệt vời của cha mẹ mà. Xem ra tài thiện xạ của Tuyên bá phụ đều di chuyền hết vào dòng máu của cậu rồi, thiên tài sử dụng súng nha.”

Tuyên Hoài Phong cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn khẩu Brown sáng loáng trong tay, sau khi bắn mấy phát đạn cũng cảm thấy quen thuộc với nó, y thường không tự cao tự đại, chỉ cười nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp, nói không chừng bắn mấy phát đạn nữa thì thành tích lại giảm xuống.”

Bạch Tuyết Lam lắc đầu: “Bắn một phát là trùng hợp, chẳng lẽ bắn bốn phát đều như vậy cũng là trùng hợp?”

Tuyên Hoài Phong đã nổi hứng muốn bắn súng, trên mặt lộ ra vẻ hoạt bát hiếm thấy, nóng lòng nói: “Tôi bắn thêm mười phát, để xem có mấy phát trúng mục tiêu, như vậy là được rồi.”

Thử một lúc, cư nhiên càng bắn càng chuẩn, có tới hai phát đạn mười điểm.

Càng lúc càng không thể kiềm chế.

Luyện một trận, ăn cơm trưa xong lại vội vàng đi luyện tập.

Không đến năm tiếng đồng hồ, một hộp đạn lớn đều bị Tuyên Hoài Phong sử dụng hết, đến những viên đạn lăn lốc trên mặt đất cũng bị Tuyên Hoài Phong nhặt lên sạch sẽ, bia ngắm cũng thay đổi hơn hai mươi cái.

Tuyên Hoài Phong xin Bạch Tuyết Lam lấy thêm một hộp nữa đến, Bạch Tuyết Lam lại sợ y mệt mỏi, nếu nói thẳng thì Tuyên Hoài Phong cũng chẳng thèm để ý, đành phải tươi cười lấy cớ: “Cậu có biết bao nhiêu tiền một viên đạn không? Dùng xong cả hộp lớn như vậy mà cậu cũng không đau lòng chút nào. Kể cả có tiền cũng không nhất định có thể mua được thứ này, hôm nay cậu dừng ở đây hộ tôi đi.”

Hắn nói tới mức này, Tuyên Hoài Phong cũng không thể không biết xấu hổ mà muốn bắn tiếp, đành phải trả lại khẩu Brown kia cho bạch Tuyết Lam.

Hai người ngồi nghỉ ngơi bên chiếc bàn đã được sắp sẵn trong hoa viên.

Vừa uống cà phê vừa ăn những chiếc bánh ngọt hình vuông, kiểu dáng Châu Âu do người hầu mang tới.

Nghỉ ngơi một lúc, một gã người hầu chạy lại: “Tổng trưởng, ngài có điện thoại.”

Bởi vì thương thế của Bạch Tuyết Lam đã tốt lên nhiều nên mấy ngày nay hắn bắt đầu xử lý những công việc tồn đọng ở hải quan tổng thự. Dần dần, những cuộc điện thoại phải tiếp nhận cũng tăng lên. Vừa nghe thấy người hầu bẩm báo lại, hắn lập tức đứng lên, định tới thư phòng tiếp điện thoại.

Tuyên Hoài Phong cũng nhanh chóng đứng dậy: “Chắc là công vụ, vậy thì tôi cũng đi với anh.”

Bạch Tuyết Lam không muốn y chịu mệt mỏi, mỉm cười nói: “Hiện tại làm gì có công vụ gì khẩn cấp cho được? Cậu mới ăn được một nửa chiếc bánh ngọt này, vậy thì cứ ngồi đây ăn cho xong đi, tôi sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”

Nói xong liền bước đi.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên hắn đã trở lại.

Nhìn Tuyên Hoài Phong ngồi phía đối diện, con ngươi đen láy giống như bảo thạch hiện lên vài tia nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Tuyên Hoài Phong, chậm rãi nói: “Không phải lúc tôi bị thương, cậu đã giấu tôi một vài chuyện đó chứ?”

Tuyên Hoài Phong có chút ngạc nhiên, hỏi: “Tôi giấu diếm anh việc gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Bạch Vân Phi đã đến đây? Hắn nhờ cậu chuyển lời cho tôi, có chuyện này hay không?”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe thấy lời này, thầm nghĩ không ổn.

Hôm đó nghe được chuyện Lâm Kỳ Tuấn bị bệnh, tiếp theo cũng có nhiều công việc cần phải giải quyết nên đã quên mất chuyện này.

Nhất thời, y cũng không còn tâm tình ngồi nhàn tản như trước, nhanh chóng đặt chiếc đĩa nhỏ cùng dĩa bạc lên mặt bàn, ngồi thẳng lưng, thẳng thắn thừa nhận: “Là lỗi của tôi, quả thật hắn có tới đây một chuyến, còn nhờ tôi nói ngày diễn vở mới cho anh, hỏi anh có muốn tới hay không. Vừa rồi là hắn gọi tới sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cũng không phải hắn, cậu làm tôi bỏ lỡ một vở diễn mới.”

Tuyên Hoài Phong lộ vẻ mặt lúng túng, ửng hồng.

Y vốn đồng ý sẽ chuyển lời cho Bạch Vân Phi, hiện tại lại phạm phải lỗi nói rồi không chịu giữ lời, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.

“Thật là!


Tại sao lại quên mất chuyện của Bạch Vân Phi chứ? Cái này chẳng phải giống như mình cố ý giấu diếm hay sao?”

Bạch Tuyết Lam quét mắt nhìn Tuyên Hoài Phong một cái, vừa cười vừa bỏ thêm một câu: “Cậu không muốn tôi lui tới với hắn cũng không sao. Lúc ấy nói rõ với người ta là tôi không đi là được, tốt xấu gì cũng đã tiếp chuyện với người ta, sao lại để người ta lo lắng mong chờ chứ? Cậu biết không? Hôm khai diễn, hắn thật sự đã lưu lại cho tôi một khu ghế lô. Lúc tiếp điện thoại, hắn thuận miệng nói ra một câu này khiến tôi vô cùng xấu hổ.”

Việc này quả thực hết đường chối cãi.

Tuyền Hoài Phong có cảm giác như vừa nuốt phải một con sâu, cứng người ngồi trên ghế cả nửa ngày, bỗng nhiên đứng lên muốn đi.

Bạch Tuyết Lam cũng vội vàng đứng lên, giữ lấy tay y: “Đi đâu vậy?”

Vẻ mặt Tuyên Hoài Phong tràn ngập sự xấu hổ: “Tôi không cố ý, nhưng quả thực đã quên mất. Nếu lỗi thuộc về tôi thì tôi phải lập tức gọi điện cho Bạch lão bản, giải thích cho hắn biết là anh bị oan, thuận tiện cũng nói một câu xin lỗi.”

Bạch Tuyết Lam nhanh chóng kéo y trở về, trên mặt là nụ cười ôn hòa thuận mắt: “Chuyện nhỏ như vậy thì cần gì phải trịnh trọng đi giải thích, chẳng phải càng khiến người ta sợ hãi hay sao? Kỳ thật, lúc tiếp điện thoại tôi đã nói với Bạch Vân Phi là do tôi quên mất, không kịp gọi điện báo với hắn là mình không tới được. Nếu bây giờ cậu mà gọi điện tới, lời nói dối của tôi cũng bị vạch trần theo.”

Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm, đen láy như ngọc nhìn Bạch Tuyết Lam chằm chằm, một lát sau mới chậm rãi nói: “Anh không cần nói dối vì chuyện đó.”

Bạch Tuyết Lam phong độ mỉm cười, lịch sự thủ thế với Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong đành phải ngồi trở lại.

Hiện tại, mặt trời đã dần ngả về phía tây, ánh tà dương từ xa chiếu lại, con người, bàn, ghế cùng cây cỏ chung quanh như tắm mình trong ánh sáng hoàng kim trên mặt biển.

Bạch Tuyết Lam kêu người hầu châm cho mình một tách cà phê nóng, tao nhã nhấp một ngụm, quay nói với Tuyên Hoài Phong: “Cậu khiến tôi bỏ lỡ một vở diễn, vậy có thể bồi thường cho tôi được không?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bồi thường cái gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không phải Tôn sĩ quan mới tặng cậu một cây Violin hay sao? Cậu kéo một bản cho tôi nghe thử, như vậy thì chúng ta hòa nhau.”

Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, có chút thẹn thùng: “Đừng nói nữa, tôi đang hối hận đây, đáng lẽ không nên đồng ý với Tôn sĩ quan mới đúng. Bỏ qua một hồi lâu, hiện tại bắt đầu chơi lại còn khó hơn so với tưởng tượng nhiều, quả thực rất khó nghe. Nếu kéo cho anh nghe thì chẳng khác gì tự bêu xấu cả.”

Bạch Tuyết Lam vừa nghe xong, vẻ tươi cười trên gương mặt càng thêm sâu sắc.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh cười cái gì? Cho rằng tôi nói dối anh sao? Tôi thật sự kéo không hay mà.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi chỉ đang cười chính mình thôi. Thật sự rất đáng thương, bở lỡ buổi diễn, lại không được nghe bản nhạc nào, vậy phải làm sao bây giờ?”

Tuyên Hoài Phong lộ vẻ hoang mang, nhưng biểu hiện suy tư lại vô cùng quyến rũ, sau đó đề nghị: “Hay tôi mời anh một bữa cơm, coi như nhận lỗi?”

Ánh mắt Bạch Tuyết Lam lập tức lóe lên, ngửa người ra sau, thoải mái dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh tròn trước ngực, quan sát Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong liền hỏi: “Anh cười như vậy là có ý gì?”

Bạch Tuyết Lam trả lời y: “Cười như vậy đương nhiên là vui mừng, cực kỳ vui mừng. Đây là lần đầu tiên cậu mời tôi ăn cơm mà. Tuy nhiên, tôi phải nói trước, tôi là động vật ăn thịt, không ăn chay.”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe xong, vành tai đột nhiên nóng lên, bị nụ cười gian manh và ánh mắt của hắn nhìn chăm chú như vậy, tinh thần của y thật sự rất bất ổn.

Đương nhiên y hiểu được những lời đó có ý gì. Nhưng Bạch Tuyết Lam không nói rõ ra, muốn mắng muốn phản bác cũng không được, ngược lại còn tự lộ ra sơ hở của mình.

Im lặng không nói, vạn nhất bị Bạch Tuyết Lam coi như ‘im lặng chính là đồng ý’ lại càng rắc rối.

Tuyên Hoài Phong cũng không biết đối phó với loại tình yêu này như thế nào, chân tay bắt đầu luống cuống, sau khi ngây người một lúc lại làm bộ đứng lên nhìn sắc trời, cả kinh nói: “Vừa ngồi xuống đã quên hết thời gian, hiện tại đã muộn như thế này rồi. Tôi quên mất hôm nay tổng thự có đưa tới mấy tập văn kiện, hiện giờ vẫn để trên bàn, mấy công việc này…”

Bạch Tuyết Lam chờ lâu như vậy, làm sao có chuyện dễ dàng để y chạy thoát, thừa dịp Tuyên Hoài Phong xoay người liền ngăn lại, cánh tay khỏe mạnh dịu dàng lôi kéo. Hai tay duỗi ra, giây tiếp theo, Tuyên Hoài Phong đã bị vây trong vòng tay của Bạch Tuyết Lam, chỉ có thể đối diện với khoảng cách cực gần.

Bạch Tuyết Lam tươi cười nhìn y: “Công vụ gì? Công việc lớn nhất của cậu không phải là tôi sao?”

Mỗi từ thốt ra, luồng nhiệt khí lập tức lướt qua mặt Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong bị hơi thở lâu ngày không gặp của hắn phả tới, trái tim mỗi lúc một loạn nhịp, vừa thẹn vừa sợ, miễn cưỡng nói: “Anh muốn làm gì giữa ban ngày ban mặt như thế này? Nhanh buông tay ra, để người khác thấy lại chẳng ra sao.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Tôi muốn làm gì, chẳng lẽ cậu lại không hiểu? Cậu là người thông minh như vậy, vì sao phải giả bộ hồ đồ với tôi?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Được, tôi không giả bộ hồ đồ nữa. Hiểu rồi, vậy anh muốn làm gì thì làm.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu tôi muốn làm gì thì làm, vậy thì tới bây giờ đã sớm ăn được rất nhiều thịt. Mấy ngày nay tôi đều chịu đựng ăn chay, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy hay sao? Tôi đói lâu lắm rồi.”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn đưa môi tới gần, vội vàng nghiêng mặt sang một bên, cố gắng nói lí: “Anh lúc nào cũng ngụy biện. Muốn ăn thịt hay ăn chay là chuyện của anh, dựa vào cái gì lại muốn biến người ta thành thức ăn của mình?

Bạch Tuyết Lam sớm đói dã họng, vậy mà lúc này lại còn gặp phải một người thích nói lí.

Tuy nhiên, nếu cố gắng đoạt lấy để ăn thì có khác gì trước kia? Uổng phí mấy ngày nay cực khổ chịu đựng.

Hiện tại, hắn đành phải tỏ ra bản lĩnh, dở khóc dở cười nói với Tuyên Hoài Phong: “Được, tôi không xem cậu như thức ăn, xem cậu như người yêu, vậy là được đúng không?”

Ngược lại, thái độ của Tuyên Hoài Phong càng thêm cứng rắn: “Nếu nói là người yêu thì càng không được. Giữa tôi và anh không có khả năng là người yêu.”

Bạch Tuyết Lam lại hỏi: “Vì sao không có khả năng?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Trước kia tôi không có khả năng yêu anh, sau này cũng không có khả năng cùng anh nói chuyện yêu đương. Đó là cái gọi là không có khả năng.”

Bạch Tuyết Lam một lòng muốn dỗ dành y nhưng một chút hiệu quả cũng không thấy, nghe những lời này lại càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi không biết cái gì gọi là không có khả năng. Trước kia, cậu luôn dành toàn bộ tình yêu cho Lâm Kỳ Tuấn, hiện tại vẫn tràn ngập tình yêu đối với hắn sao? Theo tôi thấy, việc này cũng không hẳn đâu. Thế sự xoay vần, lòng người cũng sẽ biến đổi.”

Nói xong, mặc kệ tốt xấu liền tiến lại gần, áp Tuyên Hoài Phong lên thân cây, cuồng hôn mãnh liệt.



Tuyên Hoài Phong nghe hắn nhắc tới Kỳ Tuấn, mỗi một câu tựa như một nhát dao đâm xuống, toàn thân đều đau đớn, vô tri vô giác để mặc hắn hôn một lát. Đến lúc cảm nhận được đôi tay của Bạch Tuyết Lam đang di chuyển trên thân thể, tâm trí không khỏi trấn động, không biết sức lực từ đâu vọt tới, y đẩy mạnh Bạch Tuyết Lam ra xa.

Bạch Tuyết Lam lui về sau một bước, lửa tình dục hỏa trong mắt bùng cháy mãnh liệt, lại bổ nhào về đây trong nháy mắt.

Tuyên Hoài Phong không nghĩ ngợi liền giương tay lên.

Ba!

Trực tiếp tặng cho Bạch Tuyết Lam một cái tát.

Âm thanh da thịt chạm lên bàn tay này giống như tiếng động duy nhất còn sót lại trong hoa viên của tòa Vương phủ to lớn, tiếng vọng kinh hồn quanh quẩn bên những cột đá, từng dãy hành lang.

Hai người mạnh mẽ giằng co.

Bạch Tuyết Lam giống như bị đánh thức khỏi giấc mộng, đứng yên tại chỗ như một bức tượng thạch cao, giây tiếp theo đã hoàn toàn tỉnh lại, lửa giận từ đôi mắt hừng hực cháy, lan tỏa ra bên ngoài, khuôn mặt anh tuấn trở nên vô cùng dữ tợn.

Trong khoảnh khắc ấy, Tuyên Hoài Phong tưởng chừng hắn sẽ vươn tay bóp chết mình.

Y lui về sau từng bước theo bản năng, lưng chợt đụng tới thân cây, đầu đập lên đó khiến y đau đớn đến nhíu chặt chân mày.

Lui không thể lui xa, toàn thân phát ra không khí cảnh giác, đối diện, không chịu khuất phục Bạch Tuyết Lam.

Tuy nhiên, bộ dạng của Bạch Tuyết Lam như muốn bổ nhào tới, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy.

Năm ngón tay của hắn đọng đầy cảm giác thất vọng và phẫn nộ, chậm rãi mở ra, lại từ từ nắm lại.

Tuyên Hoài Phong chỉ nghe thấy tiếng những đốt ngón tay ‘rắc rắc’ vang vọng trong hoa viên yên tĩnh.

Bẻ các đốt ngón tay như vậy cũng có thể phát tiết một chút lửa giận trong lòng, Bạch Tuyết Lam lặp đi lặp lại một lần, rồi lại một lần, chậm rãi, ánh mắt muốn ăn thịt người như bị thứ gì đó mài mỏng, dần dần biến mất.

Tiếng thở dốc ‘ồ ồ’ lui dần.

Tất cả mọi thứ đều bị kéo vào tình cảnh này.

Ánh hoàng hôn dần biến mất, bóng mát dưới những tàng cây dần ảm đạm, tan biến, vẻ mặt của Bạch Tuyết Lam cũng không còn dữ tợn.

Lửa giận biến mất, đồng thời, nỗi cô đơn, chán nản không thể diễn tả bằng lời đã nhanh chân chen vào thay thế.

Tuyên Hoài Phong thấy bộ dạng chán nản của hắn, y cũng không thể tiếp tục cảnh giác, chậm rãi thả lỏng tứ chi đang căng thẳng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Bạch Tuyết Lam.

Cảm giác lạnh lùng buồn bã như uống một cốc nước chanh đá giữa đêm đông ngấm tới tận xương tủy, đến đầu ngón tay cũng không còn chút sức lực, không còn sức sống.

Không biết qua bao lâu, một trận âm thanh mềm nhẹ truyền tới tai.

Tuyên Hoài Phong chăm chú nghe một lát mới phát hiện đó là tiếng Bạch Tuyết Lam thở dài.

Bạch Tuyết Lam vừa thở dài vừa xoay người, cúi đầu nói một câu gì đó.

Tuyên Hoài Phong cố gắng dựng thẳng lỗ tai cũng không nghe được giọng nói trầm thấp kia rốt cuộc đang chất chứa điều gì.

Đứng dưới cây đại thụ, nhìn Bạch Tuyết Lam thong thả bước về phía cánh cửa nguyệt nha, bước đi ổn định mang theo vẻ quyết đoán, phảng phất như cả đời này sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Đột nhiên, Tuyên Hoài Phong nhớ tới bài từ “Tây Thi” mà Bạch Tuyết Lam đã từng xướng lên giữa đêm khuya.

“Chích giác đắc quang âm tự tiễn, vô hạn đích nhàn sầu hận tẫn thượng mi tiêm…”

Tuyên Hoài Phong mơ mơ hồ hồ đứng dưới tàng cây, cũng không biết đứng mất bao lâu.

Chung quanh chậm rãi bị bóng đêm bao phủ, ánh đèn điện được thắp lên trên từng dãy hành lang, xa xa gần gần, lờ mờ chiếu sáng trên những tầng lầu các, khiến bóng dáng y tựa như một cô hồn vô chủ.

Cuối cùng, y nhúc nhích đôi chân tê rần, từ tốn đi vài bước mới phát hiện mình đang hướng tới phòng của Bạch Tuyết Lam, không khỏi dừng lại.

Phiền muộn một hồi mới đổi phương hướng, đi về phòng của mình.

Nhưng khi bước tới bức tường ngăn, đôi chân lại dừng một lần nữa.

Tâm trạng y vô cùng hỗn loạn, đến chính y cũng không biết mình đang làm gì.

Y không nên nhớ Bạch Tuyết Lam, nhịn không được mà nhớ hắn tới phát điên.

Y thật sự không hiểu nổi Bạch Tuyết Lam, rõ ràng một ngày tốt đẹp như vậy, tại sao cuối cùng lại tan rã trong không khí khó chịu?

Y cảm thấy, muốn ở cùng với Bạch Tuyết Lam cần phải có rất nhiều dũng khí và nghị lực. Bạch Tuyết Lam giống như một cái động lớn đen tối, có khi cậu đưa tay vào sẽ đụng tới bảo thạch, chân châu, hoặc thức ăn nóng hổi ngon lành. Nhưng có đôi khi, đưa tay vào trong đó thì cái động đen tối kia bỗng nhiên trở mặt, biến thành một chiếc gọng kìm khổng lồ kẹp chặt lấy tay cậu, cho dù cậu dãy dụa, trốn tránh cách nào cũng không thể thoát ra.

Giống như hôm nay, y đã quăng cho cái động đen tối đó một cái tát.

Bỗng nhiên, Tuyên Hoài Phong thấy trong lòng mình tràn ngập cảm giác khó chịu.

Bàn tay đánh người có chút run rẩy, phảng phất như bị kim đâm, trong ngoài đều cảm thấy đau đớn.

Y đột nhiên cảm thấy mình thật sự không ra gì.

Y không muốn gặp Bạch Vân Phi, y ruồng bỏ Lâm Kỳ Tuấn, y còn đánh Bạch Tuyết Lam, khiến từng người, từng người tổn thương sâu sắc.

Những chuyện ác trong thiên hạ, chính mình đều làm qua một lần.

Tuyên Hoài Phong là người phát hiện ra lỗi lầm của mình cũng sẽ có gan gánh vác. Trong nháy mắt, cảm giác muốn tới xin lỗi Bạch Tuyết Lam lập tức dâng lên.

Y lại thay đổi phương hướng, nhanh chóng bước về phía phòng của Bạch Tuyết Lam.

Chỉ là…đi đến một nửa, y lại tiếp tục dừng bước. Y biết Bạch Tuyết Lam muốn gì, y cảm thấy bản thân sắp biến thành một miếng thịt tự động dâng lên miệng hắn.

Một miếng thịt không chút giá trị, cũng không có liêm sỉ.

Ánh đèn điện kéo chiếc bóng của y dài thật dài.

Tuyên Hoài Phong cũng cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹn tới mức biến hình.

Y là động vật chỉ biết đến nhục dục sao?

Y từng yêu Lâm Kỳ Tuấn như vậy, nhưng hiện tại lại tự gây bất hòa với Lâm Kỳ Tuấn.

Y rất muốn phủ nhận, rất muốn phủ nhận những đêm dâm mỹ điên cuồng cùng Bạch Tuyết Lam có liên quan tới mình, nhưng y không làm được.

Như vậy nghĩa là… thứ tình yêu thoạt nhìn vô cùng cao quý kia có thể dễ dàng bị sự thỏa mãn của thân thể đánh bại hay sao?

Y cũng không biết mình là sinh vật sao đọa, tham lam tới mức này.

Trái tim Tuyên Hoài Phong giống như bị xé tan thành từng mảnh, dùng đôi tay run rẩy che mặt.

“Ai đứng ở đó?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Tuyên Hoài Phong nhanh chóng lau khô khóe mắt, che dấu toàn bộ ưu sầu đau khổ vào đáy mắt, xoay người, khàn khàn nói: “Là tôi, làm sao vậy?”

“Ôi trời, là Tuyên sĩ quan sao?” Gã người hầu muốn đi tới kiếm tra lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, khom lưng: “Đêm rồi, sao ngài lại đứng đây một mình? Tôi thấy có bóng người đứng bất động bên vách tường nên tưởng ai…Ngài đại nhân đại lượng, đừng nên trách tôi. Mấy ngày nay, lúc nào tổng trưởng cũng căn dặn phải tăng cường công tác bảo vệ trong và ngoài dinh thự.”

Tuyên Hoài Phong không nghe được những lời hắn nói, bởi vì y thấy một người đi từ đầu kia tới. Thử hỏi thăm dò: “Cậu đi từ bên tổng trưởng tới đây? Hắn đang bận rộn việc gì?”

Người hầu trả lời: “Tổng trưởng đang nhàn rỗi nên bảo tôi gọi điện thoại cho Bạch lão bản, chính là người hát hí khúc tên là Bạch Vân Phi, gọi hắn tới đây một chuyến.”

Tuyên Hoài Phong còn tưởng Bạch Tuyết Lam đang hờn dỗi, nghe được việc này quả là ngoài ý muốn, vội hỏi: “Gọi hắn lại đây làm gì?”

Gã người hầu lộ ra nụ cười ái muội, nhỏ giọng nói: “Ngài nói xem, thời điểm này gọi hắn tới thì có thể làm gì? Còn không phải đến giải khuây cho tổng trưởng sao.”

Sắc mặt Tuyên Hoài Phong khẽ biến đổi, nhưng đèn điện nơi này cũng không rõ ràng nên gã người hầu không nhận ra, chỉ thấy y trầm mặc một hồi, nói: “Nếu tổng trưởng đã căn dặn như vậy thì cậu nhanh đi gọi điện đi. Hôm nay tôi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nói với tổng trưởng là gặp được tôi ở đây.”

Đến lúc này, ý niệm muốn tới giải thích, xin lỗi hay linh tinh gì đó đều tan biến hoàn toàn.

Tuyên Hoài Phong trở về phòng mình, đóng cửa, sau đó khóa lại từ bên trong, rầu rĩ buồn phiền ngồi bên bàn làm việc.

Quả nhiên, hôm nay tổng thự cũng đưa tới một chống văn kiện, đặt ngay ngắn trên mặt bàn.

Cầm lấy một cây bút máy, hút mực nước, chậm rãi mở một phần công văn ra để xử lí.

Y muốn chậm rãi tĩnh tâm, xua tan lo âu, nhưng miễn cưỡng xử lí xong hai mươi tập hồ sơ, càng làm lại càng phiền lòng, một chữ cũng không để vào mắt.

Y sợ cảm xúc hiện tại của mình không ổn định sẽ xử lí sai, đành phải thả bút, chia văn kiện ra thành đã xử lí và chưa xử lí, sau đó đặt sang hai bên.

Bỗng nhiên, y cảm thấy không khí trong phòng tràn ngập áp lực, lại đứng lên mở cửa phòng ra một lần nữa.

Nào ngờ, mới đứng cạnh cửa hít thở vài ngụm không khí trong lành lại càng muốn đi ra ngoài. Y cắn răng một cái, chậm rãi đi tới cây cầu đá nho nhỏ, đứng bên hồ, một mình ngẩn người nhìn hình ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.

Vừa đúng lúc đó, hai vệ binh tuần tra tới nơi, đến gần mới phát hiện ra là Tuyên Hoài Phong, đứng nghiêm, cúi chào: “Tuyên sĩ quan.”

Tuyên Hoài Phong “ừ” một tiếng, hỏi bọn họ: “Đêm nay có khách tới xin gặp tổng trưởng hay không?”

Một vệ binh nói: “Có khách tới, nhưng không phải hắn xin gặp mà là tổng trưởng mời tới, chính là người thường xuyên đến đây, diễn viên hát hí khúc gì đó.”

Tuyên Hoài Phong lại hỏi: “Hắn và tổng trưởng đều ở thư phòng sao?”

Vệ binh nói: “Không phải, đều đang ở trong phòng của tổng trưởng, còn gọi không ít rượu và thức ăn. Tổng trưởng còn sai người hầu kêu đám người kéo xe về trước, truyền lời lại là đêm nay khách không rời khỏi đây.”

Tuyên Hoài Phong cảm thấy giống như đột nhiên bị người ta đập mạnh lên gáy, trước mắt biến thành màu đen.

Đứng một hồi mới phát hiện vệ binh đang chờ mình, phất tay nói: “Không có việc gì, các người cứ đi tuần tra tiếp đi.”

Lần này, tới những hình ảnh phản chiếu trên mặt ước cũng không xua tan được cảm giác hậm hực khó chịu trong lòng.

Tuyên Hoài Phong nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất, hung hăng ném lên mặt nước, xoay người trở về phòng, lấy ra chiếc Violin Tôn sĩ quan mang tới.

Đi tới trước cửa tiểu viện, một tay cầm đàn, hơi hơi nghiêng đầu, cằm đặt lên đàn, một tay cầm vĩ. (là dụng cụ để kéo dây đàn)

Nhắm mắt lại, đặt vĩ lên dây đàn, kéo nhẹ nhàng.

Âm điệu hậm hực như than khóc chậm rãi bay xa.

Đọc đầy đủ truyện chữ [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc, truyện full [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.