Tử Vong Khai Đoan

Tử Vong Khai Đoan - Quyển 6 Chương 5-2: Thần thoại (2)



Dịch giả: Shun

Cả bọn ngạc nhiên quay sang nhìn nhau. Đối với bọn họ thì hai chữ Côn Luân thật sự quá quen thuộc, đó chính là tiên sơn, thánh địa trong thần thoại, truyền thuyết của Trung Quốc, hơn nữa còn thuộc vào loại ‘tổ sơn’ cơ đấy. Lúc này Trương Hằng mới vội hỏi với vẻ hưng phấn: “Thế có Bồng Lai không? Có Kim Ngao không?”

“Bồng Lai? Kim Ngao? Đó là cái gì?” Schnau cau mày suy nghĩ một chút rồi hỏi lại với vẻ quái lạ.

“Đó là những ngọn tiên sơn trong thần thoại của Trung quốc chúng ta. Trong truyền thuyết thì đó là chỗ ở tiên nhân, hơn nữa Côn Luân còn là nơi đạt tới cấp độ tổ sơn nữa.” Bùi Kiêu giải thích.

Schnau lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, cô nói: “Cái đó cũng không có gì là lạ. Trước kia bọn ta đã chọn lựa rất nhiều loài người để đi vào Côn Luân. Tại đó chúng ta đã tiến hành nhiều thí nghiệm với bọn họ, cũng không phải tất cả những thí nghiệm đó đều sẽ phá hủy bọn họ, trong đó cũng có những thí nghiệm có lợi cho họ nữa. Thậm chí bọn ta còn dạy cho một nhóm người tri thức nữa, dù sao thì muốn cho cái chủng tộc loài người này càng mạnh, thì phải để cho họ có được tri thức, lý tính, văn minh càng cao, như vậy thì khả năng kế hoạch quân đội linh hồn của chúng ta thành công cũng càng lớn. Mà lúc kế hoạch quân đội linh hồn hoàn toàn thất bại thì con người ở trên Côn Luân cũng không chết hết toàn bộ, một bộ phận trong số đó chạy được về Trái Đất. Những thần thoại, truyền thuyết kia hẳn là những sự kiện đã được tổ tiên các ngươi ghi nhớ lại. Nếu nói như vậy, thế thì hẳn là trong số tổ tiên của các ngươi có những người rất mạnh mẽ hoặc có được trí tuệ siêu việt phải không?”

Bùi Kiêu gật đầu nói: “Đương nhiên là có. Thực tế thì trong truyền thuyết của chúng ta, có rất nhiều các loại tiên nhân, thần nhân, thánh nhân, bọn họ có sức mạnh vô cùng, dời sông lấp biển, hái trăng ngắt sao, thực lực lớn tới mức khó mà tưởng tượng nổi. Mà Côn Luân, Bồng Lai, Kim Ngạo thì chính là nơi ở của những vị Thần, Tiên, Thánh này.”

Schnau thoải mái nói: “À, ra là thế. Chắc những người đó chính là những kẻ đã sống sót qua được các thí nghiệm tăng cường của người Ba Mắt chúng ta rồi. Về phần những cái gì tiên sơn kia, có lẽ chính là những phòng thí nghiệm của người Ba Mắt mà bọn họ nhớ được.”

“Đợi một chút!” Vu Nữ Trần và Dương Húc Quang bỗng nhiên cùng kêu lớn. Hai người đều sửng sốt, liếc nhìn lẫn nhau rồi Dương Húc Quang liền mở lời: “Thời điểm mà loài người được tạo ra, là trước khi Nguồn Gốc Tội Lỗi phủ xuống đúng không?”

Schnau thoáng sửng sốt rồi đáp: “Không sai, chính là trước khi Nguồn Gốc Tội Lỗi phủ xuống đấy. Nếu không phải vậy thì làm sao chúng ta dùng loài người để thực hiện kế hoạch quân đội linh hồn được đây?”

“Vậy được rồi”. Vu Nữ Trần lập tức tiếp tục đề tài: “Theo như chúng ta được biết, mỗi lần Nguồn Gốc Tội Lỗi hàng lâm, nó sẽ hủy diệt nền văn minh trên Trái Đất. Nền văn minh ấy có thể sẽ còn có những sinh mạng sống sót, nhưng những sinh mạng đó chắc chắn sẽ sớm biến mất trong dòng thời gian. Thực tế thì trừ người Ba Mắt các ngươi trốn thoát tới một nơi xa xôi ngoài vũ trụ thì ba nền văn minh khác đã từng tồn tại trên Trái Đất đều đã bị diệt sạch. Thậm chí ngay cả sau khi các ngươi lần nữa trở về Trái Đất, sáng tạo ra nền văn minh của kỷ thứ tư thì cũng đã bị diệt sạch.”

Schnau bỉu môi nói: “Lúc trước ta cũng đã nói rồi, dấu hiệu báo trước Nguồn Gốc Tội Lỗi hàng lâm chính là á không gian dần dần sát nhập vào Trái Đất, sau đó nó sẽ đi ‘thu hoạch’ những sinh mạng của nền văn minh chủ thể lúc ấy. Mặc dù có thể còn có số ít sinh mạng sống sót nhưng cũng sẽ bị mắc phải nguyền rủa giống như người Ba Mắt chúng ta, về sau sẽ bị thoái hóa với tốc độ khủng khiếp. Mà ngươi chẳng thể nào chờ mong những sinh mạng mới chỉ tiến hóa được khoảng một trăm nghìn năm cũng có thể sống sót hàng trăm nghìn năm trong sự thoái hóa giống như người Ba Mắt chúng ta. Những chủng tộc kia chỉ cần vài chục nghìn, thậm chí vài nghìn năm là đã hoàn toàn thành sinh vật cấp thấp, thậm chí có thể vì không thích nghi được với môi trường sống mới mà hoàn toàn tuyệt chủng cũng không có gì là lạ. Thế nên loài người các ngươi ấy… A!!!” Schnau đang nói thì bỗng hét lớn kinh hãi, đôi mắt cô trừng lớn, dường như vừa thấy được một chuyện gì đó không thể tin nổi.

Những người còn lại thì chẳng hiểu ra sao, họ hoàn toàn không hiểu được ba người này đang nói cái chuyện bí hiểm gì. Cung Diệp Vũ tính tình nóng nẩy, hắn liền kéo luôn Dương Húc Quang về phía mình: “Làm sao vậy? Các ngươi vừa phát hiện ra cái gì rồi? Nói ra nhanh, đừng có ở đấy mà làm trò thần bí!”

Dương Húc Quang bị tóm phát đau, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể cười khổ trả lời: “Thật ra thì cũng rất đơn giản thôi. Nếu như khi Nguồn Gốc Tội Lỗi phủ xuống, tất cả những sinh mệnh có trí tuệ đều sẽ bị diệt sạch hoặc thoái hóa, nhưng ở thời điểm ấy thì loài người chúng ta cũng đã có được trí tuệ rồi! Vậy thì, là hậu duệ của bọn họ, làm thế nào mà chúng ta còn chưa bị diệt sạch đây? Làm thế nào mà nền văn minh của chúng ta có thể kéo dài tới tận ngày nay? Hơn nữa trong truyền thuyết của chúng ta, tên của ba tòa tiên sơn kia… Thế nên chúng ta vừa mới có một suy đoán…”



“Trước kia, rất có thể Nguồn Gốc Tội Lỗi đã từng bị tổ tiên của loài người chúng ta đánh bại!” Vu Nữ Trần ngồi bên cạnh khẳng định như đinh chém sắt.

Schnau dường như đột nhiên gặp phải một đả kích rất lớn, cô nhảy vụt lên khỏi mặt đất rồi bắt đầu gào lên: “Không thể nào! Tổ tiên của các ngươi bất quá chỉ là một bầy khỉ vừa mới tiến hóa thành những sinh mệnh có trí tuệ mà thôi, chỉ mới tiến hóa được mấy trăm năm. Mặc dù là kẻ nổi bật nhất trong số bọn họ cũng không thể đánh thắng được quỷ quái Chân Ma cấp! Bọn họ làm sao có thể đánh bại nổi Nguồn Gốc Tội Lỗi cơ chứ? Không thể nào! Bọn họ chẳng qua chỉ là sản phẩm và vật thí nghiệm của chúng ta mà thôi!”

Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy giận dữ, nhưng những người khác còn chưa kịp nói gì thì Dương Húc Quang đã lắc đầu nói: “Không nên để cảm xúc chi phối như vậy, chúng ta hãy dùng lý tính mà phân tích một chút đi. Trước hết là tính từ khi kế hoạch quân đội linh hồn của các ngươi thất bại, sau đó thì kiếp trước của Bùi Kiêu ngang trời xuất thế, sáng tạo ra chữ Rune, khi ấy các ngươi mới nhờ vào chữ Rune mà khôi phục nguyên khí. Về sau chỉ nhờ vào việc sử dụng chữ Rune mà các ngươi đã đánh vào tới tận á không gian, nhưng rồi bởi vì một nguyên nhân bí ẩn nào đó mà đã đại bại, thậm chí cả kiếp trước của Bùi Kiêu cũng đã chết trong chiến dịch ấy. Sau đó thì ngươi và phần lớn những thành viên còn lại của tộc Ba Mắt tiến vào trong hệ thống ngủ đông, mãi cho tới khi bọn ta xâm nhập vào ảo giới thì ngươi mới tỉnh lại, có phải như vậy không?”

Schnau cố gắng đè nén lại hơi thở hổn hển của mình, sau một hồi lâu cô mới không thể làm gì hơn là khẽ gật đầu một cái.

Dương Húc Quang lại nói tiếp: “Như vậy sau khi Odin chết trận, phần lớn tiền tuyến tan vỡ, hơn nữa ngay cả thành lũy cuối cùng – Côn Luân cũng đã bị vô hiệu, ngươi có cảm thấy đám hậu duệ người Ba Mắt còn lại có thể đánh bại được Nguồn Gốc Tội Lỗi không?”

Schnau há to miệng, dường như muốn phản bác gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt lên được điều gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên bằng đôi mắt đã rưng rưng nước.

Nhưng Dương Húc Quang thì cơ bản là lại chẳng để ý tới biểu hiện của cô, chỉ tiếp tục nói đều đều: “Nhưng mà theo như những gì mà chúng ta được biết, tại phần dữ liệu bên ngoài của Máy Chủ Linh Hồn có ghi lại rằng ở thời kỳ cuối của văn minh kỷ thứ tư, Nguồn Gốc Tội Lỗi đã từng phải nhận lấy một vết thương trí mạng, khiến cho nó một mực rơi vào tình trạng ngủ say cho tới tận ngày nay. Và hơn nữa là trước khi nó một lần nữa hoàn toàn thức tỉnh thì nó sẽ không hề có khả năng để ảnh hưởng tới nền văn minh của loài người. Tất cả những điều đó đều được ghi lại ở phần ngoài của Máy Chủ Linh Hồn đấy, thế nên ta muốn hỏi người: là ai, hoặc có thể nói là dạng sinh mạng gì có thể khiến cho Nguồn Gốc Tội Lỗi bị thương nặng và rơi vào tình trạng ngủ say cho tới tận ngày nay? Lúc ấy người Ba Mắt các ngươi đã bất lực, thậm chí cả khả năng tự bảo vệ mình cũng đã không còn, như vậy thì đáp án duy nhất còn lại, chỉ có thể là tổ tiên của loài người chúng ta rồi!”

Schnau chỉ biết gục đầu nỉ non: “Không thể nào, đó là người Ba Mắt chúng ta! Là tổ tiên của chúng ta vì vinh quang mà chiến đấu, là chúng ta đánh bại Nguồn Gốc Tội Lỗi! Có lẽ đó chính là chúng ta đấy…”

Bùi Kiêu nãy giờ vẫn một mực trầm tư, chỉ ngồi đó nghe mọi người nói. Mãi tới lúc này, hắn mới nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Schnau, đồng thời nói: “Thật ra thì từ rất nhiều dấu hiệu đã có thể thấy được rằng những thần thoại viễn cổ kia không chỉ là truyện kể vô căn cứ. Ví dụ như Vu Nữ Trần, lúc này ngươi có thể dùng thân thể người sống để ăn Thực Phẩm Chấp Niệm, tố chất thân thể đã cao hơn người bình thường gấp mười lần, hơn nữa cũng hề sợ hãi quỷ quái nữa. Còn như chúng ta, là linh hồn thể thuần túy cô đọng mà càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Vậy nói tới Vu tộc trong thần thoại của chúng ta, các người có biết không? Trong thần thoại của chúng ta, Vu tộc tuy không có nguyên thần nhưng lại có cơ thể vô cùng mạnh mẽ, dời sông lấp biển, thân cao vạn trượng. Đương nhiên, những lời đó có thể có phần quá sự thật, nhưng các ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ một chút đi, chẳng phải mô tả về Vu tộc rất giống với tình trạng của Vu Nữ Trần lúc này sao? Dùng thân thể để trở nên mạnh mẽ, tới cuối cùng sẽ có được lực lượng to lớn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, như vậy chẳng phải rất giống với Thuật Sĩ Vĩ Đại của người Ba Mắt mà Schnau mô tả đó sao? Đều là đi con đường dùng thân thể thành thánh đấy thôi!”

“Lại nói tiếp, trong truyền thuyết về tiên đạo của chúng ta, dường như người theo tiên đạo đều theo đuổi nguyên thần cường đại, vậy cái thứ nguyên thần đó rút cuộc là cái gì đây? Tuy rằng trong những truyền thuyết xưa không giải thích nhiều nhưng có nói nguyên thần có thể thoát ly thể xác, hơn nữa dù là cơ thể tử vong nhưng nguyên thần không chết thì vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Vậy chẳng phải có thể giải thích cái thứ nguyên thần này chính là linh hồn sao? Nói cách khác, hình thái của chúng ta hiện nay rất giống như tiên đạo trong truyền thuyết, hơn nữa hình thái công kích cũng rất giống nhau. Ví dụ như phóng lôi điện, phóng hỏa diễm và còn có rất nhiều các loại pháp bảo trong truyền thuyết. Những loại pháp bảo mạnh mẽ kia chẳng phải là Thiên Sinh Vũ Khí đó sao?”

Nghe đến đây thì Trương Hằng đã không nhịn được nữa mà hưng phấn nói: “Nếu như truyền thuyết là thật, vậy thì ở thời điểm huy hoàng nhất của loài người chúng ta, chính là thần, tiên, phật đầy trời! Sợ là không ít hơn mấy trăm, mấy nghìn kẻ thực lực đạt tới Ma Vương cấp đúng không? Ít nhất là Tam Thanh Đạo Tổ trong thần thoại, bọn họ chắc chắn không thể yếu hơn Tam Đại Quỷ Quái Ma Vương cấp đỉnh cao. Nếu là như vậy, có lẽ tổ tiên của loài người chúng ta thực sự có khả năng đánh bại được Nguồn Gốc Tội Lỗi đấy!”

Schnau đã không còn gì để nói nữa, cô chỉ biết ngồi đó cúi đầu lặng thinh, chỉ có thể lấy một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Bùi Kiêu đang đặt trên đầu mình, mà Bùi Kiêu cũng cảm thấy thương tiếc cho cô gái bé nhỏ đã không còn đồng loại này. Hắn khẽ xoa đầu cô, một hồi lâu sau mới tiếp tục nói: “Nếu như thần thoại là sự thật, nếu Nguồn Gốc Tội Lỗi quả là do tổ tiên của chúng ta đánh bại.Vậy thì vấn đề quan trọng nhất còn lại lúc này chỉ có một: tổ tiên của chúng ta đâu rồi? Đám thần thánh, tiên đạo, vu tộc đã đánh bại Nguồn Gốc Tội Lỗi, cứu vớt loài người chúng ta đâu rồi? Và di vật của bọn hắn, những pháp bảo có uy lực kinh thiên động địa, những… Thiên Sinh Vũ Khí trong truyền thuyết đó đâu?!”

Đọc đầy đủ truyện chữ Tử Vong Khai Đoan, truyện full Tử Vong Khai Đoan thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tử Vong Khai Đoan


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.