Sư Tôn Người Ổn Chứ

Chương 51: 51: Tiến Vào Thành Huyền Nguyệt



Trong Cửu Lộ Tiên Môn có ghi sau này khi mà vai ác lớn Tạ Tước đã khuấy đảo ma tu, chiếm lấy Huyền Nguyệt thành bước lên ngôi ma tôn chí thượng thì Bình Tứ lúc bấy giờ là thành chủ một thành, tiếng ác lan xa quy phục dưới chân hắn làm tay sai đắc lực.
Lần đầu gặp gỡ giữa hai chủ tớ ở kiếp trước không kém phần hài hước, vì một số nguyên nhân nào đó (có lẽ vì quê quá nên Bình Tứ không khai ra) gã đã đột nhập vào Huyền Nguyệt thành đến tôn phủ xem mặt vị tân ma quân Tạ Tước.

Kết quả thì gã vừa leo lên đến tường thành đã bị hắn bắt được treo lên đánh một trận.

Cũng từ lần đánh nhau đó cả hai quen biết, sau này Bình Tứ quy phục, trở thành tướng tài đầu tiên dưới quyền Tạ Tước.
Vốn dĩ Cố Thành Ân không để tâm lắm chuyện kiếp này Tạ Tước và Bình Tứ có duyên chủ tớ hay không, chỉ là đang trong lúc khổ não suy nghĩ cách đột nhập vào thành Huyền Nguyệt thì bất ngờ chạm mặt gã.

Không cần biết kiếp trước gã lẻn vào Huyền Nguyệt thành kiểu gì, y chỉ quan tâm hắn là nhân vật ngoại lệ vào được Huyền Nguyệt trong khi chẳng ai hay biết mà thôi!
Bây giờ ở Huyền Nguyệt Lam Ninh Thy đang tổ chức tuyển người quy mô lớn thế nhưng không vì thế mà canh phòng trở nên lỏng lẻo, hơn phân nửa lực lượng của Ma quân đang dàn trải canh giữ trên tường thành.

Một toán quân khác tu vi cao canh giữ bốn cửa xét tu vi và thân phận của người vào thành, hễ phát hiện tu vi không đủ từ trúc cơ trở lên hoặc người tu tiên đạo sẽ bị đuổi ngay.

Bọn họ mang thân phận đặc thù, nếu mà bị Ma quân biết không khéo sẽ có một trận đánh ngay tại hang cọp.
Đương lúc khó khăn xuất hiện một khả năng sao không chộp lấy chứ?!
Sau khi Cố Thành Ân làm một cái kết giới cách âm bao trùm lấy bốn người bọn họ Bình Tứ mới phụng phịu nói: "Ngươi muốn vào thành Huyền Nguyệt thì tìm cách lẻn vào đi tìm ta làm gì?"
"Thì không vào được mới tìm ngươi chứ lẻn vào được thì giờ này ta còn ở đây làm gì?!"
"Đại lão như ngươi còn không vào được thì ta vào bằng cách nào?" Bình Tứ cố cãi.
Cố Thành Ân cũng chẳng chịu thua: "Chẳng phải lần trước ngươi lẻn ra lẻn vào thành Phí Duyệt hay lắm sao?"
"Phí Duyệt sao so được với Huyền Nguyệt? Vả lại nhờ người khác mà ngươi dùng giọng điệu đó à?"
Cố Thành Ân mỉm cười, vô cùng nghe lời dịu giọng xuống: "Được! Là do ta sai! Vậy nên Bình Tứ đại ca có thể nào niệm tình cũ giúp đỡ ta được không? Ta biết ngươi có nhiều mánh khóe tài giỏi hơn người…"
"Thôi thôi được rồi!" Bình Tứ chà xát cánh tay, da gà da vịt nổi cục cục lên rồi nè! Nhưng cho dù y có dụ dỗ, ép buộc kiểu nào gã cũng chẳng biết làm thế nào để vào thành đâu!
Đồ Nam ngồi một bên lắng nghe từ nãy đến giờ mới mạo muội viết lên bàn hỏi: Sao người không đưa phân thân vào thành?
Cố Thành Ân nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười giải thích: "Ta cũng đã tính đến chuyện này nhưng còn một vài nguyên nhân khác khiến ta vẫn còn đang do dự khi làm như vậy."
Y đang không chắc về bản thân.

Trạch Vân và y đều đã đạt đến hóa thần cảnh, đã có thể tạo ra phân thân để giúp mình làm một số chuyện khác, nhưng đó chỉ là ý tưởng khi cơ thể y vẫn còn khoẻ mạnh.

Hiện giờ y nhưng một khúc gỗ mục bị nhồi đầy linh khí mà ma khí hỗn loạn, tuy mạnh nhưng lại không đủ chắc chắn.


Nếu là một mình thì y chẳng sợ gì cả, chỉ có điều hiện tại y còn có nhiệm vụ bảo vệ một người khác.
Tạ Tước thay y trả lời: "Cho dù y có phân thần vào thành bọn ta cũng cần người giúp đỡ, tốt nhất là một ma tu bọn ta quen biết."
Đây là giao kèo giữa hai người bọn họ.

Hoặc là để phân thần của Trạch Vân, Bích Loan và hắn vào thành còn y sẽ ở lại Yên Thủy hoặc phân thần của y sẽ đi theo nhưng cần có một ma tu cao cường giúp đỡ.

Y không yên tâm và hắn mà hắn cũng rất lo lắng cho y.
Lang thang ở Đại Mạc lâu năm Bình Tứ cũng biết chút chuyện quá khứ của Cố Thành Ân nên phần nào đoán được lí do mà bọn họ không thể nói là gì.

Chỉ có điều gã chỉ mới đạt đến cảnh giới kim đan, bảo vệ mình còn được chứ bảo vệ ai? Gã hỏi: "Sao ngươi không đi tìm Mộng Tư? Thấy quan hệ giữa các người cũng ổn lắm mà?"

"Thì ban đầu cũng tính thế nhưng ai biết được lại gặp ngươi giữa đường thế này!" Cả Tạ Tước và Cố Thành Ân đều biết gã Bình Tứ này mệnh có bao nhiêu lớn! Nếu nói Lâm Dương là con cưng của trời ở phe chính đạo thì gã chính là con ruột của thần may mắn bên phe tà.

Tuy nhìn nhút nhát và sợ chết như thế nhưng gã vẫn nhàn nhã sống qua ngày, có ăn chút khổ thì cũng lợi dụng nó phất lên.

Không chọn gã thì chọn ai!
Bình Tứ nhăn nhó: "Ta có nên vui mừng không đây?"
Cố Thành Ân cong môi cười: "Đoán xem?"
Rồi rồi! Bình Tứ thở dài! Cái số gã đã định sẵn là phải dang dang díu díu với hai tên khốn nạn chính đạo này rồi! Biết vậy hồi trước không tò mò chạy ra kéo Tạ Tước vào!
Bình Tứ không biết rằng cho dù ngày đó không kéo Tạ Tước vào thành thì sau này cũng sẽ gặp lại bọn họ mà thôi, kiếp trước không thể trốn thoát thì kiếp này gặp hai con hàng biết trước chuyện tương lai chẳng dễ dầu gì tha cho gã.

Chẳng qua kiếp trước phục tùng một người chủ tính tình bất thường thì kiếp này làm bạn với một đôi điên!
Gã thở dài, biết trước trốn không thoát hoặc có lẽ gã đã mềm lòng từ trước nên bảo: "Không giấu gì các người, quả thật ta có biết cách lẻn vào Huyền Nguyệt thành."
Gã bắt đầu chuyên mục lải nhải của mình: "Trước đây lão sư phụ đã đưa ta vào thành Huyền Nguyệt dạo chơi bằng cách này đó! Đến giờ thì ta vẫn còn nhớ chút xíu thế nhưng cũng không chắc lắm đâu nhé! Ta chỉ góp mặt vào đội với vị trí với tư cách quân sư thôi nhé! Còn việc đánh đấm phá cơ quan đồ ơ thì các ngươi phải tự làm lấy đấy!"
"Biết rồi biết rồi! Ta chỉ cần ngươi có cách lẻn vào Huyền Nguyệt thành thôi!"
Trong một chốc giao kèo giữa bọn họ đã được thành lập.
Đồ Nam nhìn Bình Tứ rồi lại nhìn Cố Thành Ân, bản thân đang dỗi bạn đời nên đến tìm bạn thân thế mà chưa được bao lâu gã đã đang tính đi cùng những người khác.

Hắn đắn đo suy nghĩ giữa việc buồn chán lang thang đó đây chờ Duật Vân tới tìm giữa việc đi theo bọn họ… Vừa nhìn đã biết lựa chọn nào thú vị hơn!
Hắn cong ngón trỏ nhẹ gõ bàn hai cái để thu hút sự chú ý của bọn họ rồi dùng nước viết lên bàn: Cho ta đi cùng với!
Bình Tứ thấy cũng hơi áy náy khi để hắn lại một mình: "Hay cho Đồ Nam đi cùng nhé? Hắn cũng tu đạo, đã đạt đến kim đan kỳ nên không cần lo lắng đâu!"

"Để Đồ Nam công tử đi cùng cũng được nhưng thứ ta lo lắng là lỡ có chuyện gì phải làm sao giao phó với La Mạn thành chứ chẳng chê công tử đâu."
Đồ Nam khua tay: Không cần đâu! Ta tự biết cách đối phó với Đồ Yên.
Người trong một nhà mà dùng từ đối phó khiến Cố Thành Ân buồn cười, nếu quan hệ xấu thì đâu phải nói gì, đằng này La Mạn Đồ Yên là vì quan tâm hắn.

Y bảo: "Được thôi! Đi thì đi!"
Sau khi tách khỏi Đồ Nam và Bình Tứ hai sư đồ bọn họ lại lang thang trong thành tìm thông tin, đến khi mặt trời ngã về phía Tây, màn đêm chen chúc với ánh tà dương buông xuống cả hai mới quay về căn nhà nhỏ hay gọi là căn cứ nhỏ của bọn họ ở rìa tường Nam.
Trên đường trở về Tạ Tước hỏi Cố Thành Ân: "Sao người lại để La Mạn Đồ Nam đi cùng?"
Hắn nghĩ hoài cũng chẳng hiểu vì sao y lại để hắn ta đi cùng, tu vi không cao lắm mà cũng chẳng thấy có tác dụng gì với bọn họ.
Cố Thành Ân cười bảo: "Cớ sao không để hắn đi cùng? Tu vi Kim Đan đã đủ tự bảo vệ mình huống hồ hắn không thuộc bất cứ một môn phái tiên tu nào, là công tử quý khí thành La Mạn thì Trần Ngạo Lang chẳng thể làm gì hắn đâu.

Mà hắn và Bình Tứ là bạn thân, không khéo có thể mượn hắn làm chỗ dựa."
Tạ Tước gật đầu: "Hiểu rồi."
Cố Thành Ân nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao thế? Ngươi không thích Đồ Nam à?"
Hắn thành thật lắc đầu, còn quay lại giương đôi mắt ngây thơ nhìn y: "Sao ta lại có ác cảm với hắn chứ? Ta đâu có quen biết hắn?"
"Òh" Y đáp lại vô cùng qua loa.

Không phải đều nói vai ác trong truyện thường có tính chiếm hữu rất cao à? Tạ Tước có ý với y mà hoàn toàn vô tư luôn á! Hay là do y ảo tưởng quá?
Tạ Tước nghiêng đầu nhìn y, thấy y không nói gì mà chìm vào suy nghĩ riêng thì hỏi: "Sư tôn sao thế?"
Y không trả lời mà ngẩng đầu nhìn trời, màn đêm vừa buông xuống không lâu, mặt trăng treo trên đỉnh đầu đang khuyết một mảnh, tuy chưa đủ sáng nhưng vô cùng trong.

Y đột nhiên nhớ đến một câu nói, mỉm cười bảo: "A Tước, trăng hôm nay đẹp nhỉ?"
Nghe xong lời ấy hắn cũng ngẩng đầu nhìn trời.

Mấy hôm nay Yên Thủy thành không có mưa, thời tiết cũng bớt khắc nghiệt hơn đôi chút, lúc này trên bầu trời đêm còn pha chút ánh tà dương nơi chân trời phía đông không có chút mây, vầng trăng không bị che chắn bởi bất cứ thứ gì lộ ra bên ngoài.

Tạ Tước không thấy trăng đẹp cũng chẳng chê trăng xấu, thuận theo y nói: "Vâng ạ, trời hôm nay rất trong, đợi khuya chắc trăng sẽ rất sáng ạ."
Cố Thành Ân bật cười.

Tạ Tước nhíu mày khó hiểu nhìn y, sao y lại đột nhiên cười? Hắn nói gì sai à?

Y khua tay: "Không có gì! Chỉ đột nhiên thấy vui thôi."
Hắn nửa tin nửa ngờ "Ồ" một tiếng.
Sau khi trở về căn nhà nhỏ ở rìa tường Nam Cố Thành Ân nói lại mọi chuyện cho vợ chồng Trạch Vân nghe, bốn người bọn họ ngồi lại đặt một cái kết giới cách âm mở một cuộc họp nhỏ.
"Vậy Bình Tứ sẽ đưa chúng ta vào thành?" Trạch Vân từng nghe qua cái tên Bình Tứ Bình Hoài nhưng không có quá nhiều ấn tượng, những gì biết về gã cũng chỉ là chuyện ở Tương Bình thành.

Thấy Cố Thành Ân và Tạ Tước tin tưởng hắn như thế cũng thôi lo lắng: "Vậy chúng ta sẽ chia làm ba nhóm, một nhóm đi theo Bình Tứ lẻn vào thành, một nhóm sẽ vào Huyền Nguyệt bằng cách xét tuyển, nhóm còn lại ở thành Yên Thủy đợi tiếp ứng."
Vừa nói xong hắn sợ y đòi đi vào thành nên đã phán luôn: "Ta và Tiểu An sẽ ở lại Yên Thủy thành."
Cố Thành Ân gật đầu: "Đệ cũng tính vậy."
Chưa để Trạch Vân kịp mừng y đã nói làm hắn hết vui: "Ta sẽ cử phân thân đi cùng Tạ Tước, Bình Tứ và Đồ Nam.

Huynh và Bích Loan có thể chọn cách quang minh chính đại vào thành."
Trước kia Bích Loan là người của Huyền Nguyệt thành vì chuyện của em trai nên mới rời thành tìm thuốc.

Thuốc chưa tìm được thì cứu Trạch Vân, xung đột với Cố Thành Ân nổ ra khiến tu chân giới ồn ào một thời gian.

Đến nay vì quan hệ giữa Trạch Vân và y nàng ta vẫn chưa trở về Huyền Nguyệt thành phục mênh mà Trần Ngạo Lang cũng ngầm hiểu nàng ta đã rời bỏ ma tông.
Bọn họ có thể lợi dụng sự mập mờ không chắc chắn này để tiến vào Huyền Nguyệt thành, tuy không thể khiến Trần Ngạo Lang tin tưởng trong một sớm một chiều nhưng cũng đạt được mục đích là vào thành.
Nhưng Trạch Vân lo lắng về y hơn: "Thân thể đệ…"
Cố Thành Ân cương quyết: "Đây là nhượng bộ cuối cùng của ta."
Trạch Vân nhìn Bích Loan, trong mắt hai người tràn ngập lo lắng và bất lực, dù vô cùng không muốn nhưng cũng phải đành đồng ý: "Cứ theo lời Tiểu An đi, ta sẽ để chân thân của mình ở lại Yên Thủy thành cùng đệ ấy."
"Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc." Y nhìn thoáng qua Tạ Tước rồi quay đầu nhìn Trạch Vân: "Huynh và Bích Loan có thể khởi hành trước."
Ánh nhìn của Trạch Vân rơi xuống người Tạ Tước: "Đệ muốn đợi Tạ Tước tấn chức sao?"
Y không giấu giếm gật đầu: "Dù gì thì nếu nó mạnh hơn một chút thì ta cũng yên tâm hơn."
Tuy tiên tu của Tạ Tước không có tiến triển nhưng ma công đang trên đà đi lên.

Từ khi Cố Thành Ân đỡ cho hắn một mũi tên kèm theo ma khí nhập thể khiến tổn thương trong kinh mạch khi xưa lại nặng thêm hắn luôn nhủ rằng bản thân hiện tại quá vô dụng không thể bảo vệ y nên không ngừng đẩy nhanh tu luyện.

Có đôi lúc y cứ sợ hắn cố quá lại thành quá cố.
Nhưng không phụ sự kì vọng của Tạ Tước, tu vi của hắn đã tiến bộ vượt bậc, đã sắp phá vỡ màn ngăn mỏng manh tiến lên bậc hai.

Biết trước là Tạ Tước có duyên với ma công nhưng thấy tu vi của hắn tăng vù vù trong một thời gian ngắn như thế y vẫn thấy hơi ảo.
Trạch Vân gật đầu: "Vậy cũng tốt."
Rầmmmm
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, chim muông trong rừng bay tan tác, bụi đất mịt mù một vùng đến nỗi ánh nắng không thể soi rõ, cơ hồ cả ngọn núi Tịnh Yên đều rung chuyển sau tiếng động ấy.
Sau cuộc nói chuyện hôm ấy với Trần Vọng chân nhân Cố Lâm Thanh xin phép đặt một cái kết giới bao quanh Thiết Lang quan và đã được đồng ý.


Hôm nay đang ngồi tĩnh tâm trong Thiền viên bỗng cảm nhận được kết giới bị người khác động tay động chân hắn đã có dự cảm chẳng lành, hắn vội thả thần thức của mình ra bên ngoài thăm dò nhưng chỉ vừa mới kịp nhìn rõ khách không mời đến là những ai thì đã nghe một tiếng động kinh thiên động địa, dư chấn vẫn còn lưu lại.
Cố Lâm Thanh nhíu mày vội vàng rời khỏi Thiền viện nhưng vừa mở cửa đã thấy đồ đệ do đích thân Trần Vọng chân nhân dạy bảo-Vô Dư đang đứng đấy như đang đợi ai.
Đúng thật là Vô Dư đang đợi, người mà hắn đợi chính là Cố Lâm Thanh.

Vừa nghe tiếng mở cửa hắn quay lại cười chào hỏi: "Chào Bạch Vân chưởng môn! Ngài vội vàng muốn đi đâu thế?"
Cố Lâm Thanh hoài nghi nhìn người non, tại sao hắn lại bình tĩnh như vậy? Hắn không nhận ra có người xâm nhập Thiết Lang quan sao? Không nghe thấy tiếng động kia sao?
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cao nhân hoá thần cảnh Vô Dư vẫn bình thản như nước phe phẩy phất trần: "Hẳn là vì nghe thấy tiếng động vừa nãy đi? Chưởng môn đừng lo lắng, chỉ là một con yêu thú xổng chuồng gây chuyện thôi."
Cố Lâm Thanh nghiêm mặt, giọng điệu và cả áp suất quanh thân lạnh tanh: "Ngươi nghĩ những lời đó có thể lừa được ta sao?"
"Đương nhiên là không." Vô Dư mỉm cười: "Nếu người đang có ý định đến sân trước hay gặp Trần Vọng chân nhân thì ta khuyên người nên bỏ đi."
"Tại sao?"
Vô Dư kéo căng phất trần, bàn tay cầm cán mơ hồ nổi lên cả gân xanh: "Vì sư phụ đã dặn phải giữ chân người ở đây."
Khi nhận được những lời căn dặn của Trần Vọng chân nhân chính Vô Dư cũng bất ngờ lắm, hắn không hiểu vì sao sư phụ mình lại lo nghĩ không đâu giữa lúc thanh bình thế này, huống hồ nếu gặp nguy hiểm sao lại không để Cố Lâm Thanh giúp một tay? Hắn có hỏi nhưng chân nhân không nói, ông ấy chỉ e là bản thân sẽ không qua khỏi kiếp nạn này, dặn dò chuyện trên dưới Thiết Lang quan.

Ông còn nói chỉ cần giữ chân Cố Lâm Thanh đến khi tin tức bản thân gặp chuyện truyền ra ngoài, sau đó thì ông không nói gì nữa.
Theo sư phụ nhiều năm Vô Dư hiểu rõ Trần Vọng chân nhân, người đã nói kiếp nạn này không tránh khỏi ắt đã dự tính và lo toan hết cả rồi.

Hắn tuân lệnh, dù Lời dặn dò này của người không biết có phải là trăn trối hay không, thân là đệ tử sao có thể phụ lòng người cơ chứ?
Cố Lâm Thanh dần hiểu ra vì sao Vô Dư lại xuất hiện ở đây ngăn cản mình và Trần Vọng chân nhân đương tính làm gì.

Nhưng dù biết cũng không có cách nào ngó lơ được, người là Trần Vọng chân nhân, là người cưu mang và nuôi nấng hai huynh đệ hắn!
Cố Lâm Thanh triệu hồi Tinh Mộc kiếm, ánh sáng màu vàng kim lóe lên giữa trời đất trong xanh tạo ra vết cắt tuyệt đẹp như vệt nắng giữa trời, thế nhưng lòng người mang kiếm lại mang nặng tâm tư không tiện thưởng thức.

Hắn cầm kiếm chĩa về phía Vô Dư: "Phải xem ngươi có thể cản ta không đã."
Vô Dư chấp tay tạo một cái kết giới bao trùm lấy Thiền viện, cũng nhốt cả hai bên trong ấy.

Tuy tu vi của hắn thấp hơn Cố Lâm Thanh nhưng đã ở đây với mục đích ngăn chặn người khác thì ắt sẽ có cách.

Hắn mỉm cười tiếp chiêu: "Vô Dư sẽ bồi chưởng môn đến cùng!"
-
Chương này là dành tặng cho ngockhanh65 chúc chị sinh nhật vui vẻ!
Dù không biết chị còn theo dõi bộ Sư tôn của em không em vẫn muốn dành chương này tặng chị.
Hai chị em mình quen biết nhau cũng nhiều năm, chị đã dõi bước theo em từ hồi mới chập chững viết truyện đến bây giờ, tính ra cũng hơn ba năm rồi ấy chứ?! Chị giống như Bá Nhạc của em vậy, đối với em chị là tri âm, đối với chị em là tri kỉ, mong rằng sau này chúng vẫn đồng hành với nhau và mang trái tim như thuở ban đầu.
Lời cuối cùng cảm ơn chị và chúc chị sinh nhật vui vẻ! Mãi yêu:3.

Đọc đầy đủ truyện chữ Sư Tôn Người Ổn Chứ, truyện full Sư Tôn Người Ổn Chứ thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Sư Tôn Người Ổn Chứ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.