"Đi vào thôn đổi một ít lương thực.
Ước chừng nhiêu đây cũng đủ để đi đường rồi."Mười mấy người, hơn nữa đều là tuổi trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, cực kì tốn lương thực, từ Thanh Phong Quan mang ra nhiều túi như vậy, mà tới giờ đã ăn gần hết rồi.Triệu Ngũ nằm ở trên lưng Ngốc Tử vừa tính kêu Ngốc Tử đi vào thôn, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, liền giơ tay ngoắc một tiểu đạo đồng dáng mạo trông được mắt lại, vừa đưa tiền cho nó vừa nhẹ giọng dặn dò gì đó.Lý Hỏa Vượng chống một tay xuống đống rơm ngồi dậy, đi về sân khấu ở đằng xa kia."Lão trượng, khi nào chúng ta lên đường?" Lý Hỏa Vượng hỏi Lữ Trạng Nguyên.Vẻ mặt Lữ Trạng Nguyên lúc này lại lộ chút lo lắng, "Tiểu đạo gia, làm phiền cậu đợi một chút, không biết con dâu ta sáng sớm hôm nay đã mang Tú nhi chạy đi đâu, đợi nó về thì lập tức lên đường."Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghi hoặc.
"Hử? Không thấy à? Người đó không phải sao?"Lúc Lữ Trạng Nguyên theo ngón tay của Lý Hỏa Vượng nhìn về đầu thôn, thì thấy La Quyên Hoa đang cầm mấy thước vải, và ôm con gái mình cười dịu dàng đi về phía bên này.Thấy con dâu mình không đứng đắn như vậy, Lữ Trạng Nguyên liền nổi giận đùng đùng, cầm theo tẩu thuốc xông tới chửi thẳng vào mặt.Đối mặt với cha chồng đang tức giận, La Quyên Hoa tỏ vẻ hết sức vô tội.
"Cha, không phải cha bảo con đi vào thôn mua vải sao.
Cha nói vải trên trấn mắc mà."Sau khi phát ti3t một trận, Lữ Trạng Nguyên xoay người lại, cười hề hề với Lý Hỏa Vượng và nói:" Tiểu đạo gia, không có chuyện gì rồi, chúng ta đi thôi.""Aizz! Cha à, trước tiên đừng đi, hồi nãy con đi mua vải, vậy mà kiếm được một mối làm ăn."Nghe như vậy, Lý Hỏa Vượng và Lữ Trạng Nguyên đồng thời nhìn La Quyên Hoa.
"Mối làm ăn gì?""Chúng ta có thể làm ăn cái gì chứ, đương nhiên là hát hí kịch rồi.
Cố chủ (ông chủ, người sử dụng lao động - Độc Hành Giả) là một vị lão gia tối hôm qua cho tiền nhiều nhất! Cha đi xem thử đi, ông ấy nói có một số chuyện muốn bàn bạc với cha."Vừa nghe nói như vậy, Lữ Trạng Nguyên liền không muốn đi nữa, lão từ từ xoay người lại, cười với Lý Hỏa Vượng một cách ngượng ngùng.Tuy đối phương không nói gì, nhưng thấy vẻ mặt người ta như vậy, đương nhiên Lý Hỏa Vượng hiểu người ta muốn gì.
"Không quan trọng, Lữ trưởng đoàn kiếm tiền quan trọng hơn, đợi thêm một ngày vậy.""Ây da, ây da, có lỗi quá, có lỗi quá, lão hán ta đi một lát rồi quay lại." Lữ Trạng Nguyên nói xong, thì vắt tẩu thuốc vào sau cổ áo, vui vẻ dắt con dâu đi vào trong thôn.Lý Hỏa Vượng lại quay về đống rơm, trong lúc rảnh rỗi, cậu cầm lên cái đạo linh móp méo, quan sát tỉ mỉ.Nếu mình thực sự có thể điều khiển được Du Lão Gia, chắc chắn thực lực của mình có thể tăng lên rất nhiều.Đáng tiếc là bây giờ không gọi ra được thứ này, phải nghĩ biện pháp sửa lại cho thật tốt mới được.Tỉ mỉ xem xét tới lui tới mấy lần, không phát hiện ra vấn đề gì khác, khả năng duy nhất chính là do vành chuông bị móp."Vậy nếu như làm nó trở lại như cũ, có thể sử dụng được hay không nhỉ?"Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc, liền kê một cục đá bên dưới cái chuông, sau đó cầm lên một cục đá cố gắng gò lại cái chuông.Nhưng vừa gõ một cái, thì tiếng chuông chói tai lại vang lên, Lý Hỏa Vượng liền thấy đầu đau như muốn nứt ra, cục đá trong tay cũng cầm không chắc nữa."Làm như vầy không được, phải đi hỏi một chút xem trong thôn này có thợ rèn hay không." Lý Hỏa Vượng ra sức lắc lắc cái đầu đang hỗn loạn.Vào đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng thấy mấy tên đạo đồng, kéo hai cái túi về phía bên này.Cậu cất lại cái chuông, cùng với Triệu Ngũ đang ở trên lưng của Ngốc tử đi về bên đó."Lý sư huynh, bọn ta chỉ đổi được một ít như thế này thôi." Gương mặt non nớt của đạo đồng tràn đầy vẻ bất an, tuy bọn chúng đều là con nít, nhưng bọn chúng lại có năng lực lại cực kì hiểu chuyện, dù sao thì mấy tên không hiểu chuyện đã bị Đan Dương Tử giết hết rồi.Lý Hỏa Vượng đưa tay mở túi ra, thấy bên trong đều là khoai lang khô."Sư huynh, mấy thứ không bổ dưỡng này cũng không cầm cự được mấy ngày, Ngốc Tử một hơi có thể ăn hết một cân rưỡi, hơn nữa mấy thứ này ăn nhiều sẽ bị nóng ruột."Lời này của Triệu Ngũ khiến tên Ngốc Tử đầu trọc thật thà gục đầu hổ thẹn, "Các ngươi.
Các ngươi đừng.
Đừng.
Đừng bỏ ta.
Ta.
Ta sẽ ăn ít lại!"Lương thực không đủ, Lý Hỏa Vượng nhìn bao tải trước mặt mà suy nghĩ đối sách.Nghe Lữ Trạng Nguyên nói đi đến Kiến Nghiệp Thành còn không ít ngày đi đường, nhiêu đây lương thực chỉ đủ đi được nửa chặng đường, mười mấy người bên mình chung quy cũng không thể gặm vỏ cây được.Cậu lại một lần nữa thò tay vào ngực mò mò, móc ra một cái vòng vàng được quấn một sợi chỉ đỏ.Cầm cái vòng suy nghĩ một chút, Lý Hỏa Vượng vươn tay nhét nó vào trong tay Bạch Linh Miểu đang nắm vạt áo phía sau lưng mình."Cầm cái này đi đổi đi." Lý Hỏa Vượng móc ra miếng ngọc bội của Huyền Dương, đưa cho Triệu Ngũ."Sư huynh, cái này làm sao đổi được, trong thôn lại không có tiệm cầm đồ, người khác cũng tìm không ra, hơn nữa mấy người quê mùa chỉ biết cày ruộng này chưa chắc đã biết xem hàng.""Ngọc bội cũng không đổi được lương thực, vậy phải làm sao?" Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang nhức đầu về việc lương thực, cậu lại thấy Lữ Trạng Nguyên đang dắt con dâu đi về phía bên mình."Ậy, tiểu đạo gia, chuyện làm ăn của lão hán ta gặp phải chút phiền phức, có thể làm phiền ngài giúp một chút không?" Vẻ mặt Lữ Trạng Nguyên vô cùng xấu hổ."Lữ trưởng đoàn, ta cũng không biết hát hí kịch đâu, phiền phức của ông e là ta không giúp được." Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng hoang đường, chẳng lẽ lão muốn mình leo lên sân khấu múa mấy đường kiếm hay sao?"Không phải, không phải, chuyện này cậu có thể giúp được, đó là .."Lữ Trạng Nguyên vừa nói vừa lén lút nhìn xung quanh, rồi bước lại gần, nhỏ giọng nói: "Hồ lão gia đó kêu ta hát quỷ kịch.".
Đọc đầy đủ truyện chữ Đạo Ngụy Dị Tiên, truyện full Đạo Ngụy Dị Tiên thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đạo Ngụy Dị Tiên