Như thể nhận thấy ánh mắt gần như cuồng nhiệt của Tiêu Duệ, Nhan Chân Khanh có chút không thoải mái vặn sườn, đảo mắt nhìn qua, thấy một thiếu niên diện mạo tuấn mỹ, mặc áo xanh đang nhếch miệng cười khẽ, nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt “ẩn tình”, không khỏi nhướng mày.
Trương Húc khoát tay áo, đỉnh đạc hỏi:
- Lão Mạnh, thiếu niên này là người phương nào?
Mạnh Sưởng ha ha cười, vừa muốn giới thiệu tên Tiêu Duệ chợt như nghĩ ra điều gì, không khỏi thản nhiên nói
- Đây là Tiêu công tử, một người bạn vong niên của ta, rất hiểu biết về tửu đạo. Hôm nay may mắn gặp dịp vậy cứ cùng nhau tụ họp đi… Tử Trường, hai vị này là Trương Húc Trương Quý Minh, Nhan Chân Khanh Nhan Thanh Thần!
Trương Húc ở Trường An chỉ là một Kim Ngô Trưởng Sử nho nhỏ, lần này cùng một quý nhân của Trường An quay về Lạc Dương. Hắn và Mạnh Sưởng vốn là bạn cũ, lại tham luyến Ngọc Hồ Xuân, liền kéo bạn quý là Nhan Chân Khanh đến phủ của Mạnh Sưởng. Đến thăm là giả, uống rượu mới là mục đích. Nhan Chân Khanh năm trước mới thi đỗ Giáp Khoa, là một tiểu quan thất phẩm ở Giám Sát Viện.
Lúc này, Tiêu Duệ đã phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt dần dần khôi phục bình tĩnh thong dong, cũng không để ý tới lời giới thiệu “hoành tráng” của Mạnh Sưởng, tiến lên chào:
- Xin chào hai vị đại nhân!
- Miễn đi.
Trương Húc khoát tay áo.
Nhan Chân Khanh cũng không để hắn ở trong lòng, chỉ nghĩ rằng hắn là một hậu bối của Mạnh Sưởng mà thôi, thản nhiên cười coi như đáp lễ.
... ....
... ....
Mạnh Sưởng không hổ là một kỳ nhân dị nhân ẩn giữa phố phường, căn phòng khách nhỏ của lão được bố trí thanh nhã, u tĩnh, tràn đầy phong độ của người trí thức. Một cái giá sách với những ô vuông khắc hoa dựng trước mặt, trên đó đầy các bộ sách. Hai cái bình hoa gốm rất lớn đặt ở góc tường, bốn cái bàn xếp hình chữ phẩm, trên mấy cái ghế màu xanh nhạt là những tấm nệm lông dê rất dày.
Bốn người sắp xếp ngồi xuống, thị nữ Mạnh gia bưng vò rượu tới, có mâm chuyên dụng, bầu rượu và chén uống rượu tinh mỹ, lại có cả thức ăn đơn giản và trái cây điểm tâm.
Đường nhân có yêu cầu rất cao đối với dụng cụ uống rượu, Mạnh Sưởng đương nhiên lại càng như thế. Khi thị nữ mang lên bầu rượu có miệng ánh kim, bát bạc có viền kim hoa, Nhan Chân Khanh không khỏi tán thưởng:
- Mạnh lão không hổ là ẩn sĩ tửu đạo, những dụng cụ uống rượu tao nhã thế này đủ khiến người ta phải thán phục.
Trương Húc mặc kệ đống đồ đó, lập tức nói thị nữ đưa luôn bốn bình Ngọc Hồ Xuân, tự uống luôn một bát.
Tiêu Duệ cũng cả kinh, thời đại này vàng bạc phi thường quý trọng, đa phần quý tộc mới có. Nếu những bát rượu bằng bạc này xuất hiện ở nhà vương hầu thì không có gì là kỳ quái, nhưng giờ lại ở trong nhà một người nấu rượu dân gian, coi như một điều lạ hiếm có – ít nhất thuyết minh rằng, để đặt mua những đồ dùng uống rượu này, Mạnh Sưởng đã hao mất không ít tiền tài.
Mạnh Sưởng bưng bát bạc, cười dài nói
- Quý Minh, Thanh Thần, đây là một bộ đồ uống rượu quý báu của mỗ. Nếu không phải là hai vị quý nhân tới thăm, mỗ đã không cam lòng lấy ra dùng đâu. Mời, cạn chén!
Uống xong, Trương Húc mừng như điên nói
- Lão Mạnh, Ngọc Hồ Xuân này có vị càng kéo dài, cũng nặng hơn vài phần, mạnh hơn không ít so với trước kia. Đạo ủ rượu của lão hẳn là tiến bộ không ít.
Mạnh Sưởng liếc Tiêu Duệ, thở dài một tiếng
- Nhị vị, Ngọc Hồ Xuân do mỗ tự làm ra tới nay vẫn tự xưng là có thể so sánh với rượu ngon trên khắp thế gian, nhưng được Tử Trường lão đệ chỉ bảo một phen, mỗ mới biết cả đời mình đúng là đã quá tự cao tự đại, chút kỹ thuật ủ rượu đó quả thật chẳng là cái gì cả! Hổ thẹn hổ thẹn! Quý Minh, mấy hôm nữa ngươi lại tới, mỗ làm rượu dựa theo biện pháp Tử Trường nói sẽ có hương vị càng đậm đà hơn.
Trương Húc kinh ngạc, lúc này mới thật sự liếc mắt đánh giá Tiêu Duệ
- Người thiếu niên này cũng biết ủ rượu sao?
Tiêu Duệ chắp tay
- Có chút hứng thú, cũng biết một phần.
Nhan Chân Khanh nhìn Tiêu Duệ chăm chú, thản nhiên nói:
- Tiêu công tử còn trẻ như vậy không ngờ cũng là người trong tửu đạo.
Mạnh Sưởng nhớ tới tài nghệ văn hương thức tửu và hiểu biết về văn hóa uống rượu cùng những quy tắc ủ rượu như trong lòng bàn tay của Tiêu Duệ, không khỏi hưng phấn lên
- Hai vị ngàn vạn lần chớ coi thường Tử Trường, công phu phẩm rượu và thuật ủ rượu của hắn còn hơn xa Mạnh mỗ, mỗ tự cảm thấy mặc cảm.
Lời này khiến cả Trương Húc và Nhan Chân Khanh lắp bắp kinh hãi, nhất là Trương Húc. Thái độ làm người của hắn tuy rằng phóng đãng tiêu sái nhưng lại cao ngạo tới tận xương tủy. Mạnh Sưởng vừa vặn cũng là người như vậy, luôn hướng tới sự thanh cao, kiêu ngạo, vậy mà giờ lại tôn sùng một hậu bối như vậy, không nề hà vai vế mà vẫn kết giao, quả thực là một chuyện lạ.
Trương Húc xem xét Tiêu Duệ, thấy trên mặt thiếu niên này có một khí thế ngạo nghễ không mừng cũng không lo, thản nhiên ngồi đó, chỉ nhẹ nhàng xoay chiếc bát bạc, ngắm chất rượu mát lạnh trong bát. Trương Húc cười lớn, khẽ giơ hai tay nói:
- Một thiếu niên tốt. Đến đây, ngươi và ta uống với nhau một chén!
Cứ thế nói chuyện, rượu đã qua ba tuần. Kỳ thật, phần nhiều là ba người Mạnh Sưởng nói chuyện với nhau, Tiêu Duệ chỉ ở một bên nghiêng tai lắng nghe, làm quần chúng lặng lẽ. Hắn quả thực vẫn chưa quen kiểu tụ họp uống rượu của Đường nhân này.
Một vò rượu vào bụng, Trương Húc cảm giác say say, tính tình phóng đãng hoàn toàn lộ ra, ngồi xếp bằng dựa lưng vào bàn, dùng ngón tay gõ lên chiếc bát bạc tinh mỹ, ầm ĩ hát vang:
- Ẩn ẩn phi ngân cách Ngọc Hồ, Lạc Dương thành lý bác dương cư. Đào hoa lưu thủy xuân khứ dã, nhân gian tiên nhưỡng hà xử tầm?
- Thơ hay!
Nhan Chân Khanh gõ nhịp khen.
Trương Húc cười ha ha, phất tay áo
- Người lấy rượu nhập thơ đương thời trừ Lý Thái Bạch chỉ có mình ta. Mà lấy rượu nhập đạo thì chỉ có một mình lão Mạnh. Nhìn văn nhân tao khách của thế nhân chỉ giả bộ chè chén thỏa thuê, mấy ai biết được ba vị đặc biệt của rượu chứ!
Đang nói chuyện, Trương Húc đột nhiên biến đổi sắc mặt, từ phóng đãng trở nên ngưng trọng khác thường, cúi mình thi lễ thật sâu với Mạnh Sưởng:
- Lão Mạnh bác học đa tài, bụng có càn khôn, vậy mà ngày ngày lưu luyến trong tửu phường này để ủ rượu, chẳng phải là phụ mất tài hoa đầy bụng này sao? Quý Minh cố ý tiến cử lão Mạnh với một vị quý nhân đương triều, không biết ý của lão thế nào?
Mạnh Sưởng ngạc nhiên, Trương Húc đột nhiên nói chuyện nghiêm trang như vậy khiến lão thật sự có chút không thích ứng. Một lát sau, lão mới đứng dậy đáp lễ:
- Mỗ tạ ơn hậu ý của Quý Minh, nhưng cả đời này mỗ vô tình với công danh, chỉ nguyện ý trong chơi trong tửu đạo, làm một phú ông tự do tự tại, vừa đọc thơ, vừa phẩm rượu, chỉ có làm quan là không thể!
Trương Húc thở dài một tiếng, chán nản ngồi trở lại bàn. Hắn rất hiểu biết tính tình Mạnh Sưởng, biết lão không chịu làm quan là không muốn xu nịnh người khác, ghét bỏ quan trường quá mức vẩn đục.
Nhan Chân Khanh cười khổ một tiếng, cũng khuyên một câu
- Mạnh lão đại tài, không đền đáp triều đình thật sự là rất đáng tiếc.
Đọc đầy đủ truyện chữ Đại Đường Tửu Đồ, truyện full Đại Đường Tửu Đồ thuộc thể loại Quân Sự cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đại Đường Tửu Đồ